[Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

/

Chương 3: Em cám ơn tám đời tổ tông anh nhé

Chương 3: Em cám ơn tám đời tổ tông anh nhé

[Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Dịch Thanh Phong

4.654 chữ

11-10-2024

Vệ Bình Sinh vỗ mạnh vào đầu mình mấy cái, tức đến mức thở hồng hộc.

“Thằng nhãi ranh này!!! Vừa nãy ở trên xe, ông đây nói gì mày quên hết sạch rồi đúng không?

Còn đứng đực mặt ra đấy làm gì? Không mau dùng súng cao áp, bắn nước vào tòa nhà để hạ nhiệt đi!”

Các đội viên thực tập lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian làm việc. Từng cột nước cao áp bắn thẳng vào đám cháy.

Vệ Bình Sinh bất chấp những thứ khác, con mắt cơ giới bên trái nhấp nháy mấy cái, tản ra ánh sáng đỏ càng sậm, trực tiếp quét hình toàn bộ tòa nhà.

Sau đó dùng tai nghe liên hệ, nói lại cho Nhậm Kiệt tình huống bên trong: “Còn 4 người sống. Đứa bé kia đang ở giữa tầng 6. Cậu mau đi cứu người, việc còn lại thì giao cho tôi.”

“Đã nhận được!”

Bên trong tòa nhà, lửa cháy hừng hực.

Chỉ nghe thấy một tiếng “RẦM!”, Nhậm Kiệt một cước đá văng cửa an toàn đã cháy đến biến dạng. Sóng nhiệt bùng nổ, ập thẳng vào mặt cậu.

Dù có quần áo bảo hộ phòng cháy thì cả người vẫn cảm thấy nóng rát, bị đốt cho đau đớn. Khuôn mặt cậu đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Những nơi mắt có thể nhìn thấy, lửa đều đang điên cuồng thiêu đốt. Thi thể đã cháy khét nằm ngổn ngang khắp nơi.

Cho dù Nhậm Kiệt đã trải qua rất nhiều chuyện, tâm trí trưởng thành vượt xa những người đồng trang lứa thì cũng chưa bao giờ hình thấy tình cảnh khủng khiếp thế này. Cả người sợ đến phát run.

“200 này…khó kiếm ghê nhỉ?”

Sau khi móc mỉa một câu, Nhậm Kiệt phóng thẳng đến cửa giữa.

Đúng lúc này, một tiếng ma rống xen lẫn nổ vang truyền đến. Tòa nhà sụp đổ, âm thanh đinh tai nhức óc còn tạo thành sóng âm, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

“UỲNH!”

Toàn bộ cửa thủy tinh của tòa nhà đều bị chấn cho vỡ nát. Cơ thể Nhậm Kiệt bị sóng xung kích đánh bay, đập mạnh vào cánh cửa.

Không màng đến đau đớn, cậu vội vàng bò lên rồi nhìn chằm chằm về hướng sóng âm đã truyền đến.

Nhậm Kiệt nhìn thấy một con quái có hình dáng giống như loài cóc, cao hơn 3m. Là Dung Nham Cự Ma! Nó đang nằm nhoài trên tòa nhà đổ nát, làn da không ngừng tiết ra dung nham nóng bỏng, tản ra nhiệt độ nóng đến kinh người.

Quanh người nó quấn đầy khói đen, nhìn giống như ma vụ (sương mù ma quái).

(sương mù ma quái).

Ngoại trừ năm 8 tuổi, tận mắt chứng kiến ma tai bên ngoài Tấn thành thì đây là lần đâu tiên Nhậm Kiệt nhìn thấy ác ma ở khoảng cách gần như vậy.

Bên dưới Dung Nham Cự Ma lại có một bóng người. Nếu so với thể hình khổng lồ của ác ma, người này có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều.

Bởi vì ánh sáng bao phủ trên người nọ quá lóa mắt nên không thể nhìn rõ mặt mũi.

Đây chính là cô gái vẫn luôn dây dưa, đối kháng với ác ma.

“Gen võ giả khủng khiếp đến thế cơ à? Có thể chiến đấu với quái vật như này…”

Đời này cậu coi như đừng mơ mà chơi được như này.

“Oa oa ~ mẹ ơi! Hu hu…khụ khụ!”

Nhậm Kiệt quay đầu, lấy thảm phòng cháy rồi chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng khóc.

Ở bên ngoài, đám người Điền Vũ có hơi căng thẳng. Huấn luyện viên Vệ đã cõng được 3 người ra ngoài, sao còn chưa thấy Nhậm Kiệt có động tĩnh gì?

Thế lửa lớn quá, căn bản là không thể dập tắt được.

Vệ Bình Sinh thấy Nhậm Kiệt vẫn chưa ra, đang định quay đầu lao vào đám cháy thì bỗng thấy đối phương một tay bế đứa trẻ khoảng 8 – 9 tuổi, một tay xách theo cái túi đen đen vọt ra khỏi tòa nhà.

Ánh mắt đám người Điền Vũ sáng bừng lên: “Hahaha! Kiệt ca quá ư là trâu bò!”

Đến cả Vệ Bình Sinh cũng không nhịn được, trên mặt lộ rõ ý cười vui mừng.

Nhưng đúng lúc này, Dung Nham Cự Ma đã cuốn lấy bóng người tỏa sáng kia, nhảy vọt lên rồi đâm sầm vào tòa nhà số 27, phát ra những tiếng rầm rầm cực kì chói tai.

Mấy tòa nhà không thể chịu nổi sức nặng, kéo nhau sụp đổ như những quân cờ domino.

Nhậm Kiệt ngẩng phắt lên, chỉ thấy sàn gác vỡ vụn, xà ngang cốt thép, đồ đạc bị đốt cháy đang rơi ào ào xuống đầu mình!

Chết chắc rồi!

Gần như là phản xạ theo bản năng, cậu dùng hết sức bình sinh ném đứa bé về phía Vệ Bình Sinh.

“Nhậm Kiệt!”

Rầm! Uỳnh! Uỳnh!

Một loạt tiếng vang truyền đến. Vệ Bình Sinh nhanh tay đỡ được đứa nhỏ nhưng lại trơ mắt nhìn Nhậm Kiệt bị kẹt trong đống đổ nát, chỉ chớp mắt đã bị nuốt chửng.

Bụi đất cuồn cuộn.

Bên trong phế tích, Nhậm Kiệt nằm ngửa trên mặt đất. Cánh tay trái của cậu bị xà thép đè lên, trên người cũng có rất nhiều chỗ bị thanh thép đâm xuyên qua. Lồng ngực cậu lõm vào, hơi thở thoi thóp…

Máu tươi tuôn xối xả như không cần tiền, phun hết lên mặt nạ dưỡng khí.

Cậu cảm thấy ngực mình nóng rát, giống như đã bị đốt thủng…mà cũng giống như bản thân đang dung hợp với thứ gì đó.

Nhậm Kiệt hé mắt, cười khổ.

Đúng là anh dũng hi sinh thật này…

200 này có mạng kiếm mà đếch có mạng tiêu rồi hể?

Người đã cứu ra, tòa nhà bị đâm sập rồi nhỉ?

Đúng là đời người vô thường, ruột già bọc lấy ruột non.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!